Chuột Chí ơi, con dạo này có nhiều cái mới quá mà bố thì không kịp ghi lại ở đây cho con. Con lớn lên, con thay đổi từng ngày, còn bố thì cũng mải lo chuyện bố mà lười viết một cái gì đó cho con.
Những điều bố chấm phảy vào đây chỉ là những ghi chép thô mộc mà lúc nào bố cũng nghĩ là sẽ cần gọt giũa lại để cái nhật ký này có hồn hơn, hấp dẫn hơn khi con đọc nó. Hy vọng là không xảy ra chuyện "đứt gánh" như Y360 hay "can ách xít" như facebook.
Thời gian này bố cũng thấy hơi buồn và đang lo lắng một số "chuyện của người lớn" nên hiếm có tâm trạng thoải mái, thời gian thích hợp và không gian yên tĩnh để viết. Viết là cởi mở lòng mình ra với someone-thing mà con.
Hôm qua Chuột Chí ngồi gảy ghi-ta trên đệm của ông bà thật tuyệt quá (chưa biết để lời nào khác vào đây). Con gảy có nốt trầm nốt bổng, nốt mạnh nốt nhẹ và tất cả lại nghe rất vừa tai chứ không phải "kiểu phá đám". Ông khen là "nghe như người lớn tập đàn" cũng không quá. Hai chân Chuột thò qua gầm cần đàn rất chỉnh tề ngay ngắn. Có phải em bé nào cũng sẵn "một đôi tai âm nhạc" như con không? Hay ông bà bố mẹ yêu quý con quá mà nghĩ con giỏi ? Moza là thần đồng âm nhạc người Áo từ thế kỷ 16-17 gì đó từng chơi piano ở tuổi lên 3 con ạ. Ông ấy sinh ra trong gia đình toàn là nghệ sỹ và không gian luôn tràn ngập tiếng đàn. Bác Nguyên nhà ông Phương có bảo bố là cho con tập piano từ nhỏ đi. (bác ấy chơi piano rất hay, học hành nghiêm túc và đang dạy rất tốt tại viện âm nhạc Huế). Nghĩ xa hơn một tí, bố hơi chạnh lòng. (quẩn?)...
(còn tiếp...)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét